Đi làm giám thị



GenericGenericGenericGenericGenericGenericGenericGenericGenericGeneric

Rốt cuộc sau cả tháng làm công tác tuyển sinh , ngày thi tuyển sinh K5 FU cũng đến, đồng nghĩa với việc chúng tôi đi làm giám thị. Mấy ngày này thí sinh kéo đến Detech ồ ạt, hối hả lấy giấy tờ thế này thế nọ. Vui và tấp nập các kiểu . Sáng hôm thi, tôi mặc áo sơ mi trắng...sơ vin (nóng không chịu được) rồi đeo thẻ giám thị 2. Đi lên phòng thi 133 ( phòng 408 nhà A2- ĐH Ngoại Ngữ) . Vừa bước lên đã thấy các thí sinh ngồi trong phòng. Quẳng tập hồ sơ xuống mặt bàn ( à thực ra là để tập hồ sơ xuống mặt bàn ) tôi bắt đầu hò hét


"các cậu làm ơn ra ngoài cho tôi dán số báo danh"Generic

* Chắc các bạn trẻ ngạc nhiên lắm, giám thị trẻ măng, thậm chí có khuôn mặt còn "non" hơn cả thí sinh* Generic

Sau tiết mục dán số báo danh là phần gọi tên, hờ, cuối vần T, đầu vần V, phòng thi có 1/3 là nữ.
Nói chung là thi trắc nghiệm khá ổn, thí sinh nghiêm túc quá làm giám thị buồn ngủ. Giá như các bạn trẻ ngọ nguậy thì tôi đã được thể hò hét. * đề toán năm nay dễ *. Tiết mục thi luận, có 1 bạn tên Uyên quên đánh mã đề ở phần thi trước , "giám thị" lại phải chạy sang phòng bên nhờ giám thị "Trang" canh hộ, đấy, các bạn trẻ cứ nói chuyện, trao đổi, quên ghi mã đề thế có phải hay không.

Tiết mục coi thi thành công tốt đẹp, với cái dấu ấn , ấn tượng về K4 các kiểu, có lẽ sinh viên năm nay sẽ vào khá đông.

Điều đáng xấu hổ duy nhất là ...lúc mình đi ký vào tờ giấy làm bài, xấu hổ không tả được. Ôi, chữ kíGeneric

P/S : bọn giám thị 3 lượn như chong tróng, biến hết. Generic

Chúng ta, còn được gặp bố mẹ... bao nhiêu lần?



Trích 1 bài trên diễn đàn ketnoitre

Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?

Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!




Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.

Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.

Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình...



Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.

Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ

Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.

Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...

Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?

...


Giờ tôi ngồi đây và nghĩ về bố mẹ mình, tôi nhìn 2 tấm ảnh minh họa và nghĩ về cha mẹ mình.
Tôi còn có thể gặp cha mẹ bao nhiêu lần ?



Coming Home.


Về nhà, về lại nơi thân yêu của ta...

Đã lâu rồi tôi không về nhà, tôi bận lắm, bận học, bận làm. Cái lịch học kín cả thứ 7, chủ nhật làm tôi bắt buộc xóa mục chơi bời ra khỏi cuộc sống. Tuy vậy tháng này có ngày giỗ tổ...vậy là tôi về nhà.

05:00 PM : Bến Mỹ Đình...

Giỗ tổ có khác, hàng vạn người đổ về Đền Hùng, thật không may cho tôi, về quê đung cái dịp này, tắc đường, đón khách, xe chật, và công an ( con cháu lạc hồng ăn lần con cháu lạc hồng :)) )

20:00 PM : Nhà thân yêu...

Người đầu tiên ra đón là Mẹ, Mẹ ra tận ngoài đường đón mình, sau đó là anh bạn trẻ của mình, chó Mõm Dài, bạn chó nhẩy lên làm mình bẩn cái áo khoác.

Không đâu bằng nhà mình, câu này bạn chỉ thấy đúng khi bạn xa nhà. Ở nhà thật thoải mái, ở nhà làm tôi cảm thấy đang sống với chính bản thân tôi, không giả dối, gò bó.
Hà Nội bụi bặm, Hà Nội làm tôi khó thở với không khí, cuộc sống ở đó.
Phú Thọ trầm và buồn, nhưng Phú Thọ cho tôi 1 khoảng lặng của cuộc sống, quê tôi mà.

Quê...




 
Home | Gallery | Tutorials | Freebies | About Us | Contact Us

Copyright © 2009 19x19 |Designed by Templatemo |Converted to blogger by BloggerThemes.Net

Usage Rights

DesignBlog BloggerTheme comes under a Creative Commons License.This template is free of charge to create a personal blog.You can make changes to the templates to suit your needs.But You must keep the footer links Intact.