
Một ngày tồi tệ.
Sáng thức dậy, bỏ ăn sáng lao đến trường, nhưng không thể. Một buổi sáng bắt đầu thật tệ hại, một ngày thật tệ hại.
Mắt tôi giờ sẽ ra sao? Không chịu được ánh sáng, không chịu được ánh nắng mỏng manh yếu ớt của buổi sáng. Đi trong nắng 1 km mà mắt cay xè, đau buốt như có hàng ngàn cái kim châm. Nó quá yếu ớt, phải chăng đây là hệ quả của những gì tôi làm trong suốt thời gian qua ? Dừng xe lại vào một góc khuất, không có ánh nắng, tôi không còn muốn đến trường, không thể đi thêm được bước nào, cũng không thể học gì trong tình trạng này.
Cúp học, abs 2 slots.
Buổi trưa nóng nực, lên cơn ốm, toàn thân đau nhức cộng với cái mắt vẫn còn đang cay. Cái chân vẫn đau sau 1 tuần dán hết loại băng này đến băng khác. Đau đớn cơ thể còn chịu được, nhưng đâu đớn về tinh thần thì thật là khó chịu.
3h tỉnh dậy trong cơn nóng, lưng đau, chân đau, tay đau mắt đau đầu cũng đau. Cổ họng khô lại, nhưng uống nước lại thấy không đỡ. Nếm thứ gì cũng thấy vị đắng, khó chịu thật.
Quơ tay tìm cái đt, lục trong danh bạ , mong có 1 ai đó......[sao cũng được]
A- không ai
B- không ai
C-......
D......
[.......]
.....
Z- không !
Đôi khi cảm giác cô độc thật đáng sợ, nó tàn phá con người mạnh hơn bệnh tật nhiều. Con người là loài sống theo bầy đàn, con người phát triển như ngày hôm nay cũng bởi như vậy ? Không biết những người như tôi nên xếp vào đâu nữa ? Người rời bỏ xã hội - hay người bị xã hội bỏ rơi ?
Chỉ mong tìm được trong danh bạ một cái tên thân quen, tôi không cần nhắn tin, tâm sự, tôi không quen với việc đó. Chỉ cần nhìn thấy 1 cái tên để biết mình vẫn còn người để quan tâm, thế là đủ
Dù sao cuộc sống vẫn đang trôi qua nhanh chóng, mỗi bước dừng lại là một bước lùi, không thể sống thế này mãi được. Mệt mỏi vẫn phải bước tiếp thôi, đi về phía trước là sự lựa chọn duy nhất.
Cứ phải cố gắng để sau này không phải tiếc thứ gì nữa.
Cần phải bình tĩnh, Coca và cafe thôi. cuối tuần đi hiệu sách. Đời sẽ vui lại, chẳng có gì sợ hãi hay lo lắng ở đây cả.
Cứ phải cố gắng để sau này không phải tiếc thứ gì nữa.
Cần phải bình tĩnh, Coca và cafe thôi. cuối tuần đi hiệu sách. Đời sẽ vui lại, chẳng có gì sợ hãi hay lo lắng ở đây cả.
For what I’ve done
I start again
And whatever pain may come
Today this ends
I’m forgiving what I’ve done!!!
I start again
And whatever pain may come
Today this ends
I’m forgiving what I’ve done!!!